Lịch sử hoạt động North Carolina (lớp thiết giáp hạm)

North Carolina đang được trang bị hoàn tất.

Chế tạo

Hai chiếc thiết giáp hạm mới được chấp thuận cho chế tạo vào tháng 1 năm 1937, mỗi chiếc có chi phí khoảng 50 triệu Đô-la Mỹ. Có tổng cộng năm xưởng đóng tàu tham gia dự thầu để được đóng một trong hai chiếc tàu theo kế hoạch. Có ba hãng tư nhân: Bethlehem Shipbuilding, New York ShipbuildingNewport News Shipbuilding. Hai xưởng kia, Xưởng hải quân New YorkXưởng hải quân Philadelphia, do chính phủ điều hành. Khi xét thầu, đề nghị của các xưởng đóng tàu tư nhân thay đổi từ 46 đến 50 triệu Đô la, trong khi các xưởng của chính phủ đưa ra mức 37 triệu. Hãng Newport News độc đáo hơn những hãng còn lại khi không đưa ra một giá trị cố định mà lại đưa ra giá dưới hình thức "chi phí + 3 1⁄2%", nhưng điều này đã loại họ ra khỏi cuộc chọn thầu.[50]

Giá dự thầu của các hãng đóng tàu tư nhân bị ảnh hưởng nặng bởi việc áp dụng chính sách New Deal. Đạo luật Vincent-Trammell giới hạn lợi nhuận của một hãng đóng tàu ở mức 10%, trong khi Đạo luật hợp đồng dân sự Walsh-Healey quy định mức lương tối thiểu và đòi hỏi những điều kiện làm việc dành cho công nhân. Đạo luật sau đã ảnh hưởng rất lớn đến khả năng huy động thép của hải quân, vì nội dung của luật gây ra sự mâu thuẫn giữa giới chủ lãnh đạo công nghiệp, vốn rất không thích quy định 40 giờ làm việc mỗi tuần cùng mức lương tối thiểu dành cho công nhân, và với công nhân, vốn đang bị lôi kéo vào cuộc tranh luận riêng biệt giữa công đoàn của những người thợ lành nghề, Liên đoàn Lao động Hoa Kỳ, với công đoàn của những công nhân không có tay nghề, Đại hội các Tổ chức Công nghiệp. Ở giữa tình trạng náo động này, Hải quân gặp khó khăn trong việc huy động 8.000 tấn (18 triệu pound) thép để chế tạo sáu tàu khu trục và ba tàu ngầm; trong khi một số lượng thép lớn hơn thế sẽ phải cần đến cho các thiết giáp hạm mới.[51]

Những vấn đều này, cùng với những thay đổi trong thiết kế và những vấn đề về lao động trong các xưởng đóng tàu – như một cuộc đình công tại hãng Federal Shipbuilding and Drydock Company vốn đang đóng hai tàu khu trục cho hải quân vào lúc đó – đã làm gia tăng giá thành của những chiếc thiết giáp hạm lên 60 triệu Đô la mỗi chiếc. Cho dù chi phí tăng đáng kể, Văn phòng Kỹ thuật Hàng hải cùng Văn phòng Chế tạo và sửa chữa đã đề xuất lên cấp trên của họ là nên chấp thuận đề nghị của những xưởng hải quân của chính phủ. Điều này được xác nhận, khi giá dự thầu của các hãng tư nhân được cho là bị thổi phồng quá mức. Hợp đồng chế tạo North Carolina và Washington, những tên được chính thức chọn vào ngày 3 tháng 5 năm 1937, được trao cho các xưởng hải quân New York và Philadelphia tương ứng vào ngày 24 tháng 6 năm 1937. Không lâu sau khi điều này được công bố, Roosevelt phải chịu đựng sự vận động hành lang quyết liệt của công dân và chính trị gia thuộc thành phố Camden và của tiểu bang New Jersey, trong một nỗ lực vô vọng cuối cùng nhằm chuyển việc chế tạo chiếc North Carolina đến xưởng của hãng New York Shipbuilding tại Camden; một hợp đồng như vậy sẽ giúp giữ được công ăn việc làm cho nhiều người trong khu vực này. Roosevelt từ chối, nói rằng sự chênh lệch về giá là quá lớn; thay vào đó, công ty được nhận hợp đồng chế tạo hai chiếc tàu tiếp liệu khu trục vào tháng 12 năm 1937: Dixie (AD-14)Prairie (AD-15).[50][51]

Việc chế tạo lớp North Carolina bị chậm do những vấn đề về vật liệu đã đề cập bên trên, những thay đổi trong thiết kế căn bản – chủ yếu là việc nâng cỡ pháo từ 355 mm (14 inch) lên 406 mm (16 inch) – và yêu cầu phải tăng thêm cả chiều dài lẫn sức nặng của triền đà đang có tại các xưởng hải quân. Biện pháp tăng cường áp dụng kỹ thuật hàn được đề nghị như là cách làm giảm trọng lượng và gia cường cấu trúc thiết kế, vì nó có thể giúp làm giảm cấu trúc con tàu đến 10%, nhưng nó chỉ được sử dụng cho khoảng 30% con tàu. Chi phí liên quan đến hàn và việc kéo dài thời gian hoàn thành khiến cho kỹ thuật này trở nên không thực tế.[52]

Những chiếc trong lớp

TàuĐặt lườnHạ thủyHoạt độngSố phận
North Carolina27 tháng 10 năm 193713 tháng 6 năm 19409 tháng 4 năm 1941Ngừng hoạt động 27 tháng 6 năm 1947; hiện là Tàu bảo tàng tại Wilmington, Bắc Carolina
Washington14 tháng 6 năm 19381 tháng 6 năm 194015 tháng 5 năm 1941Ngừng hoạt động 27 tháng 6 năm 1947; bị bán để tháo dỡ ngày 24 tháng 5 năm 1961

North Carolina

North Carolina được đặt lườn vào ngày 27 tháng 10 năm 1937, chiếc thiết giáp hạm đầu tiên được Hoa Kỳ chế tạo kể từ lớp Colorado vào cuối những năm 1910 và đầu những năm 1920. Cho dù North Carolina được hạ thủy vào ngày 13 tháng 6 năm 1940 và đưa vào hoạt động ngày 9 tháng 4 năm 1941, nó không được giao nhiệm vụ hoạt động thường trực do mắc phải vấn đề rung động nặng dọc theo các trục chân vịt của nó, một lỗi từng xảy ra đối với con tàu chị em Washington và một số tàu khác như chiếc tàu tuần tuần dương hạng nhẹ Atlanta. Lỗi này chỉ được khắc phục sau khi thử nghiệm nhiều kiểu chân vịt khác nhau bên trên chiếc North Carolina, bao gồm kiểu bốn cánh và một phiên bản thu nhỏ của kiểu ba cánh nguyên thủy. Việc thử nghiệm này đòi hỏi nó phải thường xuyên đi biển, và kết quả của nhiều lần khởi hành từ cảng New York tiến ra Đại Tây Dương khiến cho nó bị đặt tên lóng "Showboat" (con tàu trình diễn).[52][53][54][55]

Sau một chuyến đi chạy thử máy tại khu vực biển Caribbe và tham gia các cuộc tập trận, North Carolina băng qua kênh đào Panama trên đường đi đến Mặt trận Thái Bình Dương. Gia nhập Lực lượng Đặc nhiệm 16, chiếc thiết giáp hạm đã hộ tống chiếc tàu sân bay Enterprise trong các cuộc đổ bộ lên GuadalcanalTulagi vào ngày 7 tháng 8 năm 1942, và tiếp tục tháp tùng chiếc tàu sân bay khi nó di chuyển về phía Đông Nam quần đảo Solomon. Trận chiến Đông Solomons bắt đầu khi các tàu sân bay Nhật bị phát hiện vào ngày 24 tháng 8 năm 1942; và mặc dù máy bay Hải quân Mỹ đã tấn công trước tiên, đánh chìm được tàu sân bay hạng nhẹ Ryūjō; một cuộc không kích được tung ra từ một lực lượng khác, hình thành chung quanh hai tàu sân bay hạm đội ShōkakuZuikaku, đã tấn công Lực lượng Đặc nhiệm 16. Trong trận đánh căng thẳng chỉ kéo dài tám phút, North Carolina đã bắn rơi từ 7 đến 14 máy bay đối và hầu như không bị hư hại, cho dù có bảy quả bom ném suýt trúng và một thủy thủ thiệt mạng do hỏa lực càn quét. Enterprise bị trúng ba quả bom.[53]

Một lỗ thủng lớn trên lườn của chiếc North Carolina bởi ngư lôi phóng từ tàu ngầm Nhật I-15, tháng 10 năm 1942

Sau đó North Carolina gia nhập lực lượng hộ tống cho tàu sân bay Saratoga, và đã bảo vệ cho nó trong các hoạt động hỗ trợ cho lực lượng Mỹ đang trú đóng trên đảo Guadalcanal. Mặc dù nó đã né tránh được một quả ngư lôi vào ngày 6 tháng 9, nó không thể tránh được một quả khác vào ngày 15 tháng 9. Trong số sáu quả ngư lôi của một loạt phóng từ tàu ngầm Nhật I-15, ba quả trúng tàu sân bay Wasp, một quả trúng tàu khu trục O'Brien, một quả bị trượt, và một quả đã trúng North Carolina. Một đầu đạn nặng 660 lb (300 kg) đã đánh trúng mạn trái con tàu ở độ sâu 20 ft (6,1 m) bên dưới mực nước tại một điểm ngay phía sau tháp pháo số 1, tạo ra một lỗ hổng kích thước 9,8 × 5,5 m (32 × 18 ft), khiến khoảng 970 tấn Anh (990 t) nước biển tràn vào con tàu vốn đòi hỏi phải khắc phục độ nghiêng bằng cách cho ngập đối xứng khiến nó bị ngập thêm 480 tấn Anh (490 t); cùng làm thiệt mạng năm người và bị thương hai mươi người khác. Cho dù North Carolina có thể tiếp tục di chuyển với tốc độ 24 hải lý trên giờ (28 mph; 44 km/h) sau khi bị đánh trúng, nó buộc phải chạy chậm lại sau đó ở tốc độ 18 hải lý trên giờ (21 mph; 33 km/h) nhằm đảm bảo các tấm thép che đỡ tạm thời không bị bung ra. Những hư hỏng về cấu trúc bên dưới tháp pháo số 1 khiến cho nó không thể bắn được trừ khi tuyệt đối cần thiết, và dàn radar chính cũng bị hỏng. Vì đây là lần đầu tiên một quả ngư lôi đánh trúng một thiết giáp hạm hiện đại của Hoa Kỳ, nó gợi ra một lượng lớn sự quan tâm từ nhiều sĩ quan và văn phòng khác nhau bên trong Hải quân Mỹ. Nó được xem là sự chứng minh bởi một số người tin rằng có quá nhiều thứ đã bị hy sinh trong thiết kế của con tàu, khi mà hệ thống phòng thủ chống ngư lôi đã gần bị xuyên thủng ở một trong những điểm quan trọng nhất của con tàu là hầm đạn, và Ủy ban Tướng lĩnh đã kêu gọi chiếc thứ năm và thứ sáu của lớp Iowa: IllinoisKentucky, nên được trang bị bổ sung một bầu chống ngư lôi bên ngoài các hầm đạn. Tuy nhiên, Văn phòng Tàu chiến mới được thành lập đã phản đối quan điểm này, dựa trên lập luận trong mọi trường hợp hệ thống bảo vệ đã thể hiện đúng những gì nó cần phải làm, và đã không có sự cải tiến nào được thực hiện.[53][56][57][58]

Sau khi được sửa chữa và tái trang bị tại các cơ sở ở Trân Châu Cảng, North Carolina tiếp tục hoạt động như thành phần hộ tống cho các tàu sân bay Enterprise và Saratoga cho đến hết năm 1942 và hầu hết thời gian của năm 1943 trong khi chúng hỗ trợ cho các hoạt động chuyển quân và tiếp liệu tại quần đảo Solomon. Trong giai đoạn này, nó được nâng cấp các hệ thống kiểm soát hỏa lực và radar tiên tiến trong tháng 3, tháng 4tháng 9 năm 1943 tại Trân Châu Cảng. Đến tháng 11 năm 1943, North Carolina hộ tống cho Enterprise khi chiếc tàu sân bay tung ra các cuộc không kích xuống Makin, TarawaAbemama. Từ ngày 1 đến ngày 8 tháng 12, nó bắn pháo xuống Nauru trước khi quay trở lại bảo vệ cho tàu sân bay; và nó tháp tùng chiếc Bunker Hill khi chiếc tàu sân bay này tiến hành không kích KaviengNew Ireland.[53][59]

Gia nhập Lực lượng Đặc nhiệm 58 vào tháng 1 năm 1944, North Carolina hộ tống các tàu sân bay như là soái hạm của Đô đốc Willis A. Lee trong phần lớn thời gian của năm, hỗ trợ cho các cuộc không kích xuống Kwajalein, Namur, Truk (hai lần), Saipan, Tinian, Guam, Palau, WoleaiHollandia từ tháng 1 đến tháng 4; cũng trong tháng 4, North Carolina dùng hải pháo hủy diệt các công trình phòng ngự tại Ponape trước khi lên đường quay về Trân Châu Cảng để sửa chữa một bánh lái bị hư hại. Khi công việc sửa chữa hoàn tất vào ngày 6 tháng 6, chiếc thiết giáp hạm tháp tùng tàu sân bay Enterprise trong các cuộc tấn công tại quần đảo Mariana; trong đó, North Carolina đã tham gia nả pháo xuống Saipan và Tanapag.[53][59]

Vào cuối tháng 6, North Carolina là một trong những tàu chiến Hoa kỳ đã tham gia cái gọi là "Cuộc săn vịt trời Marianas vĩ đại", nơi hầu hết các máy bay Nhật Bản tấn công bị bắn hạ ngay trên không trung với thiệt hại rất ít về phía lực lượng phòng thủ Mỹ. Những vấn đề đối với các trục chân vịt đã buộc chiếc thiết giáp hạm phải quay trở về Xưởng hải quân Puget Sound để đại tu. Nó quay trở lại hoạt động vào tháng 11 đảm trách nhiệm vụ hộ tống tàu sân bay đúng vào lúc lực lượng đặc nhiệm trải qua một cơn bão. North Carolina đã bảo vệ các tàu sân bay trong khi chúng hỗ trợ trên không cho hạm đội đổ bộ và tung các đợt không kích xuống Leyte, LuzonVisayas. Sống sót qua một cơn bão khác vốn đã nhấn chìm ba tàu khu trục, North Carolina tiếp tục vai trò hộ tống khi máy bay hải quân tấn công Đài Loan, Đông Dương, Trung Quốc, quần đảo Ryukyu và đảo Honshu trong tháng 1tháng 2 năm 1945. Trong cuộc tấn công Iwo Jima, chiếc thiết giáp hạm đã bắn pháo hỗ trợ cho lực lượng đổ bộ trên bờ.[53][60]

Pháo hoa trên bầu trời bên trên chiếc North Carolina (BB-55) vào năm 2008, nhân dịp lễ hội đánh dấu việc đưa chiếc tàu ngầm tấn công nguyên tử North Carolina (SSN-777) vào hoạt động

Trong cuộc tấn công lên Okinawa, North Carolina đã hộ tống các tàu sân bay và bắn phá các vị trí đối phương trên bờ. Mặc dù đã bắn rơi được ba máy bay tấn công cảm tử kamikaze, vào ngày 6 tháng 4 nó lại bị trúng một quả đạn pháo 127 mm (5 inch) trong một vụ bắn nhầm, làm thiệt mạng ba người và bị thương 44 người khác. Chiếc thiết giáp hạm đã bắn rơi một máy bay đối phương vào ngày 7 tháng 4 và hai chiếc khác vào ngày 17 tháng 4. Sau một đợt đại tu khác thực hiện từ ngày 9 tháng 5 đến ngày 28 tháng 6, lần này là tại xưởng hải quân Trân Châu Cảng, North Carolina đã hoạt động cả trong vai trò hộ tống tàu sân bay lẫn bắn pháo bờ biển cho đến hết cuộc chiến. Nổi bật là cuộc bắn pháo vào ngày 17 tháng 7 vào khu vực công nghiệp tại Hitachi, Ibaraki cùng với các thiết giáp hạm đồng đội Alabama, Missouri, WisconsinHMS King George V cùng nhiều tàu chiến nhỏ khác.[53][61]

Vào tháng 8, một số thành viên của North Carolina cùng các đội Thủy quân Lục chiến được gửi lên bờ để hỗ trợ cho cuộc chiếm đóng Nhật Bản. Sau khi Nhật chính thức đầu hàng, nhóm này quay trở lại tàu và chiếc thiết giáp hạm khởi hành đi Okinawa. Như một phần của Chiến dịch "Magic Carpet", các cựu chiến binh được nhận lên tàu để được hồi hương về Hoa Kỳ. Đi qua kênh đào Panama vào ngày 8 tháng 10, nó thả neo tại Boston vào ngày 17 tháng 10. Sau một đợt đại tu tại Xưởng hải quân New York, nó tham gia các cuộc tập trận ngoài khơi New England trước khi thực hiện một chuyến đi huấn luyện học viên mới tại vùng biển Caribbe.[53]

North Carolina được cho ngừng hoạt động tại Bayonne, New Jersey vào ngày 27 tháng 6 năm 1947; và ở lại trong hạm đội dự bị cho đến ngày 1 tháng 6 năm 1960, khi được cho rút khỏi danh sách Đăng bạ Hải quân. Không như hầu hết các thiết giáp hạm Hoa Kỳ khác bị tháo dỡ sau chiến tranh, North Carolina được bán lại cho tiểu bang Bắc Carolina vào ngày 8 tháng 8 năm 1961 với giá 330.000 Đô la Mỹ[62] để trở thành một tàu bảo tàng. Chiếc thiết giáp hạm được mở cửa tại Wilmington, Bắc Carolina vào ngày 29 tháng 4 năm 1962, như một đài tưởng niệm mọi công dân tiểu bang North Carolina thuộc mọi ngành phục vụ đã ngã xuống trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Con tàu được công nhận là một Địa điểm Lịch sử Quốc gia vào ngày 1 tháng 1 năm 1986,[63][64] nó vẫn tiếp tục ở tại đây, được duy trì bởi Ủy ban Thiết giáp hạm USS North Carolina, một tổ chức phi lợi nhuận.[3][53][65]

Washington

Bài chi tiết: USS Washington (BB-56)
Buổi lễ hạ thủy chiếc Washington vào ngày 1 tháng 6 năm 1940

Washington được đặt lườn vào ngày 14 tháng 6 năm 1938, được hạ thủy vào ngày 1 tháng 6 năm 1940 và được đưa ra hoạt động vào ngày 15 tháng 5 năm 1941 tại xưởng hải quân Philadelphia. Mặc dù được đưa ra hoạt động, động cơ của nó đã không thể hoạt động hết công suất. Giống như tàu chị em với nó North Carolina, Washington cũng mắc phải vấn đề rung động nặng theo trục dọc, vốn chỉ được làm giảm nhẹ sau nhiều cuộc thử nghiệm được tiến hành trên North Carolina. Các sửa chữa đã giúp nó có thể thực hiện cuộc chạy thử máy, mà Washington tiến hành vào ngày 3 tháng 8 năm 1941; sau khi chất tải khoảng 44.400 tấn, hệ thống động lực của con tàu đã chạy hết công suất được 123.850 mã lực, và được lặp lại vào tháng 2 năm 1942, khi đạt đến công suất 127.100 và 121.000 mã lực.[54][66][67]

Chiếc thiết giáp hạm cuối cùng cũng có khả năng góp vai trò tích cực trong cuộc chiến tranh mà giờ đây ảnh hưởng trực tiếp đến Hoa Kỳ. Chuẩn Đô đốc John W. Wilcox chọn Washington làm soái hạm cho Lực lượng Đặc nhiệm 39. Vào ngày 26 tháng 3 năm 1942, Washington cùng với tàu sân bay Wasp, các tàu tuần dương hạng nặng WichitaTuscaloosa cùng nhiều tàu chiến nhỏ khác đã lên đường vượt Đại Tây Dương tăng cường cho Hạm đội Nhà Anh Quốc. Trong chuyến đi, Đô đốc Wilcox bị rơi xuống biển; ông được tàu khu trục Wilson nhìn thấy sau đó với tư thế úp mặt xuống biển, nhưng do hoàn cảnh biển động đã không thể vớt xác của ông lên. Không thể biết chính xác chuyện gì đã thực sự xảy ra; Wilcox có thể đơn giản bị một cơn sóng lớn cuốn xuống biển, nhưng cũng có sự suy đoán là ông mắc phải một cơn đột quỵ. Lực lượng đi đến nơi thả neo chính của Hạm đội Nhà, Scapa Flow, vào ngày 4 tháng 4.[66][67][68]

Washington cùng các con tàu khác của Lực lượng Đặc nhiệm 39 tiến hành tập trận cùng với Hạm đội Nhà cho đến cuối tháng 4. Cùng với các đơn vị Anh khác, lực lượng này rời quần đảo Anh Quốc như là Lực lượng Đặc nhiệm 99. Chúng hộ tống một số đoàn tàu vận tải Bắc Cực chuyển những hàng tiếp liệu tối cần thiết đến Liên Xô. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ như vậy, chiếc thiết giáp hạm Anh King George V cùng đi đã vô tình húc phải một tàu khu trục khiến nó vỡ làm đôi và chìm nhanh chóng. Đi liền ngay phía sau tháp tùng cho King George V, Washington băng qua đúng ngay vùng biển và phải chịu đựng hư hại của các vụ nổ từ các quả mìn sâu rơi ra từ chiếc tàu khu trục. Mặc dù sự hư hỏng gây ra cho lườn tàu chỉ là tối thiểu, giới hạn trong việc rò rỉ một thùng nhiên liệu, nhiều thiết bị tinh vi trên tàu bị hư hại, bao gồm máy đo tầm xa cho dàn pháo chính, các bộ ngắt điện, ba bộ kiểm soát hỏa lực cùng các radar dò tìm. Các tàu chiến Mỹ sau đó đi vào cảng Hvalfjörður tại Iceland vào ngày 15 tháng 5; chúng quay trở lại Scapa Flow vào ngày 3 tháng 6. Ngày 4 tháng 6, Washington đón lên tàu vị tư lệnh lực lượng hải quân Mỹ tại châu Âu, Đô đốc Harold Rainsford Stark, người đã cho đặt sở chỉ huy tạm thời của mình trên chiếc tàu chiến trong vài ngày. Vào ngày 7 tháng 6 năm 1942, Vua George VI Anh Quốc đã lên thị sát chiếc thiết giáp hạm.[66][68][69]

Vua George VI của Anh (bên trái, hướng về máy ảnh) đang duyệt qua các thủy thủ trên chiếc Washington, ngày 7 tháng 6 năm 1942. Một thủy phi cơ OS2U Kingfisher ở bên trên phía sau.

Washington rời khu vực Bắc Hải quay trở về Hoa Kỳ vào ngày 14 tháng 7 năm 1942 cùng với một lực lượng hộ tống bao gồm bốn tàu khu trục; và khi về đến xưởng hải quân New York vào ngày 23 tháng 7, nó thực hiện một đợt đại tu mất đến một tháng mới hoàn tất. Nó lên đường vào ngày 23 tháng 8 hướng đến kênh đào Panama rồi đi sang Thái Bình Dương, đi đến điểm dừng của nó là đảo Tonga vào ngày 14 tháng 9, nơi nó trở thành soái hạm của Đô đốc Willis "Ching" Lee. Trong những tháng tiếp theo, Washington tập trung vào việc bảo đảm an toàn cho các đoàn tàu vận chuyển tiếp liệu và tăng cường cho lực lượng trú đóng tại Guadalcanal. Vào ngày 13 tháng 11, ba đội hình tàu chiến Nhật Bản được phát hiện đang trên đường hướng đến Guadalcanal, một trong số chúng nhắm vào mục đích bắn phá sân bay Henderson khi bóng tối vào ban đêm giúp bảo vệ chúng khỏi sự tấn công bằng máy bay. Lực lượng bắn phá thứ nhất của Nhật bị đẩy lùi bởi một lực lượng tàu tuần dương - khu trục Mỹ. Vào ngày 14 tháng 11, phía Nhật tổ chức một cuộc tấn công bắn phá khác nhằm vô hiệu hóa sân bay chướng tai gai mắt này. Washington cùng thiết giáp hạm South Dakota và bốn tàu khu trục được gửi đến để đánh chặn lực lượng Nhật Bản trong đêm đó. Lực lượng Nhật Bản, bao gồm thiết giáp hạm nhanh Kirishima, hai tàu tuần dương hạng nặng, hai tàu tuần dương hạng nhẹ và chín tàu khu trục, thoạt tiên đã đánh chìm ba tàu khu trục Mỹ và gây hư hại đáng kể cho cấu trúc thượng tầng của South Dakota. Tuy nhiên, Washington không bị phát hiện, và dàn hỏa lực dẫn đường bằng radar của nó đã đánh chìm một tàu khu trục và bắn trúng Kirishima. Trong trận chiến hỗn loạn, Washington đã bắn 75 quả đạn pháo 406 mm (16 inch) và 107 quả 127 mm (5 inch), trong đó chín phát 406 mm (16 inch) đã đánh trúng Kirishima, gây hư hại nặng đến mức không thể sửa chữa và khiến nó phải bị đánh đắm sáng hôm sau. Không lâu sau trận đánh này, lực lượng Nhật Bản bắt đầu triệt thoái khỏi Guadalcanal.[66][70][71]

Cho đến tháng 4 năm 1943, Washington tiếp tục ở lại khu vực gần căn cứ của nó ở New Caledonia, bảo vệ các đoàn tàu vận tải và các nhóm chiến đấu hỗ trợ cho Chiến dịch Solomon. Quay trở về Trân Châu Cảng, nó tiến hành tập trận và trải qua một đợt đại tu trước khi quay trở lại khu vực chiến sự vào cuối tháng 7. Từ tháng 8 đến cuối tháng 10, Washington hoạt động ngoài khơi Efate. Sau đó nó cùng bốn thiết giáp hạm và sáu tàu khu trục tham gia hình thành nên Đội đặc nhiệm 53.2 để tập trận, có các tàu sân bay Enterprise, EssexIndependence cùng tham gia. Sau đó Đội đặc nhiệm 52.2 lên đường hướng đến quần đảo Gilbert bổ sung thêm hỏa lực vào các cuộc tấn công đang diễn ra tại đây. Lên đường vào cuối tháng 11, Washington trước tiên đi đến Makin bảo vệ các tàu bè tại đây, rồi sau đó đến đảo Banaba để chuẩn bị nả pháo lên Nauru cùng với con tàu chị em North Carolina, cả bốn chiếc thuộc lớp South Dakota cùng các tàu sân bay Bunker HillMonterey. Tất cả những chiếc tàu chiến chủ lực đều đồng loạt nổ súng trước bình minh ngày 8 tháng 12; và các tàu sân bay tiếp nối cuộc tấn công không lâu sau đó. Các con tàu sau đó lên đường quay trở về Efate, đến nơi vào ngày 12 tháng 12. Vào ngày Giáng sinh, Washington, North Carolina và bốn tàu khu trục rời Efate để tiến hành huấn luyện tác xạ. Vào cuối tháng 1 năm 1944, nó nằm trong thành phần Đội Đặc nhiệm 50.1 để hộ tống các tàu sân bay nhanh trong đội tung các cuộc không kích xuống TaroaKwajalein. Nó cũng di chuyển đến gần để tấn công Kwajalein bằng dàn pháo chính của nó trong ngày 30 tháng 1.[66][72]

Hư hại nặng cho mũi của chiếc Washington sau tai nạn va chạm với thiết giáp hạm Indiana

Trước lúc bình minh ngày 1 tháng 2 năm 1944, khi trời còn tối, Washington đã bị tai nạn va chạm với thiết giáp hạm Indiana khi chiếc này tách khỏi đội hình để tiếp nhiên liệu cho bốn tàu khu trục. Indiana đã thông báo qua vô tuyến dự định của nó chuyển hướng qua mạn trái rời khỏi đội hình, nhưng không lâu sau khi bắt đầu bẻ lái, thuyền trưởng của nó ra lệnh quay lại hướng sang mạn phải. Bảy phút sau, nó được các quan sát viên trên Washington nhìn thấy ở khoảng cách 1.000 yd (3.000 ft; 910 m). Mặc dù thủy thủ trên cả hai con tàu điên cuồng tìm cách né tránh; Washington vẫn đâm sượt vào chiếc Indiana, gây hỏng một mảng lớn phía sau con tàu bên mạn phải. Mũi trước của Washington bị hỏng nặng, với khoảng 60 ft (18 m) mũi tàu treo lơ lửng và một phần dưới nước. Mười người, trong đó có sáu của Washington, thiệt mạng hay mất tích. Sau khi được gia cố tạm thời phần bị hư hại, chiếc thiết giáp hạm bị buộc phải quay về Trân Châu Cảng để gắn một mũi tàu giả, cho phép nó thực hiện chuyến đi đến Xưởng hải quân Puget SoundWasington. Tại đây, nó được đại tu toàn diện cùng với một mũi tàu hoàn toàn mới, và công việc này kéo dài từ tháng 3 đến tháng 4. Washington chỉ quay trở lại khu vực chiến sự vào cuối tháng 5.[43][66][72][73]

Washington kế tiếp tham gia vào Chiến dịch quần đảo Mariana và Palau, một lần nữa phục vụ hộ tống cho các tàu sân bay, cho dù nó được cho tách ra vào ngày 13 tháng 6 để bắn phá các vị trí của quân Nhật tại SaipanTinian. Khi việc xuất phát một bộ phận lớn các tàu chiến còn lại của Hải quân Đế quốc Nhật Bản bị các tàu ngầm Mỹ phát hiện, Washington, cùng với sáu thiết giáp hạm, bốn tàu tuần dương hạng nặng và mười bốn tàu khu trục đã bảo vệ các tàu sân bay của Lực lượng Đặc nhiệm 58; Trận chiến biển Philippines nổ ra vào ngày 19 tháng 6 khi một số lượng lớn máy bay từ các tàu sân bay đối phương tổ chức không kích vào hạm đội Mỹ. Sau khi đánh lui các đợt tấn công, Washington tiếp nhiên liệu rồi tiếp tục hộ tống các tàu sân bay cho đến khi nó được tách ra cùng ba thiết giáp hạm và các tàu hộ tống để hình thành một đội đặc nhiệm mới. Sau một chặng dừng kéo dài tại đảo san hô Enewetak, nó hỗ trợ cho các cuộc tấn công đổ bộ lên PeleliuAngaur trước khi quay lại nhiệm vụ hộ tống. Nhiệm vụ này kéo dài từ ngày 10 tháng 10 năm 1944 cho đến ngày 17 tháng 2 năm 1945.[66][74]

Chiếc thiết giáp hạm nả pháo xuống Iwo Jima trong các ngày 1922 tháng 2 năm 1945 để hỗ trợ cho cuộc chiếm đóng tại đây trước khi hộ tống các tàu sân bay tung ra các cuộc không kích xuống Tokyo và các mục tiêu khác trên đảo Kyūshū. Trong ngày 24 tháng 319 tháng 4, Washington tiến hành bắn pháo hỗ trợ xuống Okinawa trước khi quay về Puget Sound để đại tu. Công việc này kéo dài đến lúc Nhật Bản đầu hàng qua buổi lễ ký kết được thực hiện trên chiếc thiết giáp hạm Missouri, nên Washington được lệnh đi đến Philadelphia, đến nơi vào ngày 17 tháng 10. Tại đây nó được cải biến để trang bị thêm 145 giường ngủ, hầu có thể tham gia Chiến dịch Magic Carpet. Lên đường đi đến Southampton với một thủy thủ đoàn tinh giản còn 84 sĩ quan và 835 thủy thủ, nó đã đưa 185 sĩ quan và 1.479 binh sĩ Lục quân quay trở về Hoa Kỳ; nhưng đây lại là chuyến đi duy nhất mà nó tham gia nhiệm vụ này. Chiếc thiết giáp hạm được đưa về lực lượng dự bị tại Bayonne, New Jersey vào ngày 27 tháng 6 năm 1947, chỉ với hơn sáu năm phục vụ. Washington không bao giờ được cho hoạt động trở lại. được rút khỏi danh sách Đăng bạ Hải quân vào ngày 1 tháng 6 năm 1960, chính xác 21 năm kể từ ngày hạ thủy, nó được bán để tháo dỡ vào ngày 24 tháng 5 năm 1961.[4][66][74][75][76][N 6]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: North Carolina (lớp thiết giáp hạm) http://navweaps.com/Weapons/WNUS_5-38_mk12.htm http://www.navweaps.com/Weapons/WNUS_16-45_mk6.htm http://www.navweaps.com/index_tech/tech-089_London... http://www.youtube.com/watch?v=F3cdPvnL0Ys http://www.lib.unc.edu/ncc/ref/nchistory/jun2007/i... http://tps.cr.nps.gov/nhl/detail.cfm?ResourceId=18... http://pdfhost.focus.nps.gov/docs/NHLS/Photos/8200... http://www.history.navy.mil/danfs/n6/north_carolin... http://www.history.navy.mil/danfs/w3/washington-vi... http://www.history.navy.mil/photos/events/wwii-pac...